Trần Trọng Kim , còn có bút hiệu là
Lệ Thần , sinh năm 1883 ( Qúy Mùi ) tại làng Kiều Lĩnh , xã Đan Phố ( nay là xã
Xuân Phổ , trước thuộc Tổng Đan Hải ) , huyện Nghi Xuân , tỉnh Hà Tĩnh . Xuất
thân trong một gia đình Nho giáo , ông học chữ Hán từ nhỏ , về thuở hàn vi của
ông , thật sự không biết rõ , năm 1897 , học chương trình Pháp ở trường Pháp
–Việt Nam Định.
Về bối cảnh lúc bấy giờ , sau khi
vua Bảo Đại tuyên bố Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 11/3/1945 , Phạm Quỳnh cùng toàn
thể thượng thư sáu bộ trong triều đình Huế . Vua Bảo Đại triệu tập nhân sĩ khắp
nước đến gặp , để thăm dò việc thành lập chính phủ mới . Lúc đó , người Nhật
đưa Trần Trọng Kim từ Singapo về Sài Gòn ngày 30/3/1945 , là một nhà giáo và là một nhà nghiên cứu nghiêm
túc, Trần Trọng Kim cho rằng vua Bảo Đại là vị vua ham ăn chơi, không chăm lo
việc nước nên không muốn gặp.
“ Việc lập chính phủ, ngài nên dùng những người
đã dự định từ trước, như Ngô Ðình Diệm chẳng hạn , để có tổ chức sẵn sàng. Tôi
nay thì phần già yếu bệnh tật, phần thì không có đảng phái và không hoạt động về
chính trị, tôi xin ngài cho tôi về nghỉ ”
Tuy nhiên, theo lời khuyên của
Hoàng Xuân Hãn, Trần Trọng Kim đồng ý triều yết vua Bảo Đại ngày 7-4-1945. Gặp
xong, ông thay đổi ý kiến , bắt đầu thành lập một chính phủ mới , Chính phủ Trần
Trọng Kim .
“Nếu vì quyền lợi riêng tôi không dám
nhận chức gì cả, xong ngài nói vì nghĩa vụ đối với nước, thì dù sao tôi cũng cố
hết sức. Vậy xin ngài cho tôi vài ngày để tôi tìm người, hễ có thể được tôi xin
tâu lại . Tôi ra bàn với ông Hoàng Xuân Hãn để tìm người xứng đáng làm bộ trưởng.
Nguyên tắc của tôi định trước là lựa chọn những người có đủ hai điều kiện. Một:
phải có đủ học thức và tư tưởng về mặt chính trị, hai: phải có đức hạnh chắc chắn
để dân chúng kính phục. ”
Ngày 17-4-1945, tại điện Thái Hòa
(Huế), Trần Trọng Kim trình danh sách chính phủ lên vua Bảo Đại và được chuẩn
y. Lúc đó, có cả sự hiện diện của viên đại sứ Nhật tại Huế là Massayuki
Yokohama. Nội các Trần Kim gồm đa số là những chuyên gia và trí thức: “Tất cả
những vị nầy đều là những vị ái quốc chân thành. Họ không hận thù gì nước Pháp.
Trẻ tuổi, can đảm, ý thức được nhiệm vụ ngắn ngủi của mình, họ muốn rằng chủ
quyền quốc gia được đánh dấu khởi đầu từ họ.”
Về tổ chức , chính phủ Trần Trọng
Kim bao gồm : Trần Trọng Kim , giáo sư , Nội Các Tổng Trưởng Trần Ðình Nam , y
sĩ , Nội Vụ Bộ Trưởng Trần Văn
Chương , luật sư , Ngoại Giao Bộ
Trưởng Trịnh Ðình Thảo , luật sư , Tư Pháp Bộ Trưởng Hoàng Xuân Hãn , toán học
thạc sĩ , Giáo Dục và Mỹ Nghệ Bộ Trưởng Vũ Văn Hiền , luật sư , Tài Chánh Bộ
Trưởng Phan Anh , luật sư, Thanh Niên Bộ Trưởng Lưu Văn Lang , kỹ sư, Công
Chính Bộ Trưởng Vũ Ngọc Anh, y khoa bác sĩ , Y Tế Bộ Trưởng Hồ Bá Khanh , y
khoa bác sĩ , Kinh Tế Bộ Trưởng Nguyễn Hữu Thi , cựu y sĩ , Tiếp Tế Bộ Trưởng .
Đây là chính phủ đầu tiên của Việt Nam độc lập
được tổ chức theo cơ cấu tây phương , gồm nhiều bộ. Đứng đầu mỗi bộ là một vị bộ
trưởng phụ trách chuyên ngành , đặc biệt chính phủ này không có bộ binh, hay bộ Quốc phòng, hoặc bộ
An ninh .
Về Quốc kì “ Có kiểu lá cờ vàng có
quẻ ly ở giữa là có ý nghĩa hơn cả . Chúng tôi định lấy kiểu ấy làm quốc kì ” .
Quốc ca “ Bài quốc ca thì trước vẫn dừng bài Đăng Đàn là bài ca rât cổ , mà âm
điệu nghe nghiêm trang . Chúng tôi nghĩ : Trước khi có bài nào hay hơn và có lý
hơn thì hãy cứ dùng bài ấy ” .
Như thế, vua Bảo Đại và Trần Trọng Kim đã hợp nhất hai
nền hành chánh bảo hộ Pháp và địa phương Việt, nên ban đầu còn nhiều khó khăn
trong buổi giao thời. Chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập dưới sự chỉ thị của
Nhật , với nhiều ý kiến cho rằng đấy là chính phủ “ bù nhìn ” , phải chăng thật sự là như vậy ?
Dưới con mắt của Nhật hay một bộ phận
lớn người Việt đều cho rằng đấy là sự thật , nhưng đứng trên nhiều phương diện
chúng ta nên có cái nhìn xác thực , không nên theo dòng chảy mà phán xét , về bản
thân Trần Trong Kim ngay khi thành lập nên chính phủ ông cũng có những lí tưởng
riêng của mình và hơn hết đều xuất phát từ tinh thần yêu nước , thương dân .
“ Khi tôi đứng ra lập chính phủ,
không phải không hiểu tình thế rất khó của nước Việt Nam đối với nước Pháp, và
nước Pháp với các nước Ðồng Minh. Sự biến xảy ra ở nước Việt Nam, nguyên là một
nước có văn hóa có chế độ phân minh, nhân khi trong nước suy nhược, người Pháp
sang lấy võ lực bắt phải chịu cuộc bảo hộ của người Pháp. Dù có hiệp ước của
triều đình Việt Nam đã ký với người Pháp, chẳng qua cũng chỉ là một tờ hiệp ước
cưỡng bách mà thôi. Và chính người Pháp về sau cũng đã không giữ đúng những điều
ký trong hiệp ước ấy. Nay nước Pháp thất bại, để người Nhật chiếm giữ mất cả
quyền lợi, vua Bảo Ðại đã đứng lên tuyên bố độc lập thì nghĩa vụ của người Việt
Nam là ai nấy đều phải cố sức làm việc giúp nước, rồi sau tình thế thay đổi thế
nào sẽ có cuộc điều đình cho đúng công lý và đúng phong trào hiện thời ”.
Để thực hiện theo những gì mình đã
nói , Ông tiến hành “ Trước là tôi nhờ ông Trần Văn Chương , bộ trưởng bộ ngoại
giao , ra Hà Nội điều đình mọi việc , nhưng không xong . Tôi định phen này ra ,
nếu công việc thực hiện được thì lấy ngay 3 thành thị : Hà Nội , Hải Phòng , Đà
Nẵng và đất nam bộ , thế là làm tròn nhiệm vụ thu được hoàn toàn lãnh thổ Việt
Nam . Nhược bằng không xong thì tôi quay về xin từ chức vẫn không sao ”
“ Theo lý tưởng ấy, nên ngay từ lúc đầu trong
lời tuyên bố của chính phủ, tôi đã nói những công việc quốc dân phải lo để gầy
lại nền tự chủ nước nhà mà thôi, chứ không nói về việc chiến tranh của nước Nhật
với các nước Ðồng Minh, chủ ý muốn tránh sự người Nhật có thể lôi kéo người
mình vào cuộc
chiến tranh của họ. Lúc chính phủ chúng tôi mới lập
ra, bao nhiêu chính quyền của người Pháp giữ trước và việc cai trị ở các tỉnh đều
do viên tối cao cố vấn Nhật tạm thời quyết định. Những văn thư và tờ trình báo,
các cơ quan ở tỉnh đều gửi qua bên phòng tối cao cố vấn ”. ( Trích Một Cơn gió
bụi / trang 18 )
Những hoạt động tiêu biểu :
Về nhân sự, “Sự thực là thế, chứ
không như người ta đã tưởng tượng là là người Nhật Bản bắt tôi phải dùng những
người của họ đã định trước”.
Về chức phó, “Sau khi lập xong chính
phủ, họp hội đồng chính phủ, tôi muốn đặt chức Nội Các Phó Tổng Trưởng để phòng
khi tôi nhọc mệt, hay đi đâu vắng có người thay tôi làm việc. Tôi xem các ông bộ
trưởng lúc ấy trừ ông Lưu Văn Lang ở Sài gòn không ra nhận chức, có ông Trần
Văn Chương, bộ trưởng bộ ngoại giao, là người nhiều tuổi hơn, tôi xin cử ông
Chương xung chức ấy. Cả nội các đều ưng thuận. Việc ấy là tôi định, chứ không
phải do người Nhật can thiệp. Tôi nói rõ việc ấy là vì sau này tôi thấy có người
nói: Người Nhật bắt tôi phải để ông Chương làm Nội Các Phó TổngTrưởng. Ðó cũng
là một sự tưởng lầm.”
Về mục đích, “gầy lại nền tự chủ nước
nhà mà thôi, chứ không nói về việc chiến tranh của nước Nhật với các nước Ðồng
Minh, chủ ý muốn tránh sự người Nhật có thể lôi kéo người mình vào cuộc chiến
tranh của họ.”
Về mặt hợp nhất chính phủ, “Khi còn
chính phủ bảo hộ thì có hai chính phủ, mọi việc quan hệ đến chính trị trong nước
thì do chính phủ bảo hộ định đoạt. Chính phủ Nam Triều có vua và triều đình,
nhưng chỉ đặt ra để thi hành những mệnh lệnh của chính phủ bảo hộ mà thôi, chứ
không có quyền hành gì cả. Nay phải hợp nhất cả hai chính phủ này, bắt các quan
ở các tỉnh chỉ được trực tiếp với chính phủ Việt Nam mà thôi, và cấm không cho
gửi văn thư về sở tối cao cố vấn Nhật nữa.”
Về các quan địa phương, “Nay muốn
thay đổi các quan lại, thì phải từ từ lựa chọn nhân viên cho xứng đáng, chứ đem
người mới làm việc lại dở hơn người cũ, thì chỉ làm rối việc chứ không có ích
gì. Tuy thế, nhưng chỗ nào có viên tỉnh trưởng bất lực lắm, chúng tôi cố tìm trong
những nhân vật mới, xem ai có thể làm được đem ra thay. Hãy làm thử như thế một
vài nơi xem hiệu quả thế nào. Nhưng xét ra hiệu quả mong đợi cũng không được mỹ
mãn lắm.”
Về giải quyết nạn đói miền bắc năm
1945, “Việc quan hệ nhất về đường nội trị lúc ấy là phải lo sự vận tải để tiếp
tế miền bắc, dân tình đói khổ người chết đói hàng ngàn hàng vạn. Vì vậy chúng
tôi ra Bộ Tiếp Tế chuyên coi việc vận tải thóc gạo trong nam ra bắc. Bộ ấy
không đạt được mục đích của chính phủ vì sự vận tải khó khăn quá, đường xe lửa
bị hư hỏng, thuyền bè đi ngoài bể bị tàu ngầm đánh và bị cướp bóc mất cả.”
Về quân đội, “chúng tôi không đặt bộ
quốc phòng. Một là trong khi quân Nhật đang đóng ở trong nước, nếu mình đặt bộ
quốc phòng thì chỉ có danh không có thực, và người Nhật có thể lợi dụng bắt người
mình đi đánh giặc với họ. Hai là trước khi mình có đủ binh lính và binh khí, ta
hãy nên gây cái tinh thần binh bị, thì rồi quân đội mình mới có khí thế.”
“Không có bộ quốc phòng, nhưng lại có bộ thanh niên, lập ra các đạo thanh niên
tiền tuyến, để một ngày kia thành những đội quân có tinh thần mạnh mẽ.”
Về chính sách, “trong tình thế của nước Việt Nam mới
bước đầu đi vào con đường tự chủ, có nhiều sự cản trở khó khăn, chúng tôi phải
lo làm những việc cần kíp có thể làm ngay được, như việc tiếp tế đã nói ở trên,
việc mời các chính khách còn phiêu lưu nước ngoài trở về nước, và xóa bỏ những
hình ảnh bất công để những người ái quốc còn đang bị giam cầm trong các lao ngục
có thể tùy tài ra tham dự việc kiến thiết quốc gia. Chúng tôi lại muốn gây nuôi
lòng hy sinh vì nước mà dựng đài kỷ niệm ở các nơi đô thị lớn để ghi những sự
nghiệp của các bậc anh hùng chí sĩ đã quên mình vì nòi giống, vì tổ quốc trong
khoảng bảy tám mươi năm vừa qua.”
Về đường cải tổ chính thể, “là những
việc quan trọng, cần phải có thì giờ suy nghĩ kỹ. Trước hết chúng tôi lập ra những
tư vấn hội nghị ở các địa phương theo phương pháp của chúng tôi đã định, để chọn
lấy những người lịch duyệt và có học thức ra giúp các cơ quan hành chính địa
phương, lo việc cai trị trong hạt. Những tư vấn hội nghị địa phương ấy sẽ chọn
lấy những người xứng đáng lập thành một tư vấn hội nghị toàn quốc, giúp chính
phủ trong việc cải tổ quốc gia và thảo một dự án về hiến pháp, đợi đến khi có
quốc hội lập hiến sẽ đem ra thảo luận. Ðó là chương trình những việc chính phủ
dự định”
Sự ra đời của chính phủ Trần Trọng
Kim là một trong những vấn đề bức thiết lúc bấy giờ , với một người uyên bác
như Trần Trọng Kim , việc lựa chọn ông làm thủ tướng cũng là một trong những lựa
chọn đúng đắn , suy cho cùng đó là một vòng xoay , việc cho ra một chính phủ mới
là vấn đề tất yếu , riêng bản thân Trần Trọng Kim tuy ông có thái độ có vẻ
trung lập , nhu nhược nhưng suy cho cùng ông cũng không phải là một người đáng
để phê phán nghiêm trọng .
Tài liệu tham
khảo :
• Hà
Minh Hồng , Lịch sử Việt Nam Cận Hiện Đại , Tủ sách Đại Học Quốc Gia , 1997
• Trần
Bá Đệ , Lịch sử Việt Nam từ 1858 đến nay , 2006 .
• Trần
Trọng Kim , Một Cơn Gió Bụi , NXB Sài
Gòn , 1969 .
-------------------
Trần Kiều Mến
Nhận xét
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã nhận xét bài viết.